hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa
Gã chồng tệ bạc trong đám cưới với người vợ 2. Hôm cưới, gia đình vợ 2 có mời nhà trai sang tham dự đám cưới song từ chối, bảo xa không xuống được. Có lẽ vợ 2 và gia đình cô ấy cũng bị lừa như bạn của mình.
Mọi người thường rất quan tâm đến thể diện của mình khi hòa nhập ngoài xã hội. Đây thực chất là lòng tự trọng của một người. Mặc dù rất nghèo nhưng vẫn muốn ngẩng cao đầu với người ngoài. Nhưng một số người không xấu hổ vì nghèo, thay vào đó, cái
ฅ=͟͟͞͞( Thể loại: ngôn tình hiện đại, HE ฅ=͟͟͞͞( Nhân vật chính: Trần Ngạn x Nhâm Viện Viện ฅ=͟͟͞͞( Giới thiệu: Đây là một câu chuyện tình yêu của một anh chàng cảnh sát già lỗi thời và cô sinh viên
XSMN 19/10 - Báo Quốc tế sẽ cập nhật trực tiếp kết quả xổ số miền Nam - xổ số hôm nay 19/10/2022 cập nhật nhanh chóng, chính xác nhất từ trường quay các tỉnh vào lúc 16 giờ 15 phút hàng ngày. Xổ số miền Nam hôm nay - XSMN thứ 4 mở thưởng bởi 3 công ty xổ số kiến
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình , chương 536 của tác giả Thanh Thanh Thùy Tiếu cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại SStruyen.com. Mấy hôm nay bác muốn tìm cháu để nói chuyện nhưng lại không gặp được, cuối cùng
mimpi menangkap ikan mas pake tangan togel. 1. Giang Mộ Trì là hình mẫu lý trưởng của thế hệ trẻ ở Vân Thành, cao quý nhưng biết khiêm tốn, còn có một khuôn mặt vô cùng tuấn Thành đều truyền rằng Kiều Dư An có dáng dấp vô cùng xinh đẹp, không biết làm sao lại nổi danh là một cô nàng ăn chơi, sống phóng túng, không chỗ ăn chơi nào là không biết.*Nguyên văn là có dáng dấp của Trầm Ngư, tương truyền Tây Thi có nhan sắc làm cá phải ngừng bơi mà chìm xuống nước, gọi là Trầm ngư, ý nghĩa là đẹp nghiêng nước nghiêng người bởi vì quá ưu tú, một người bởi vì "quá xuất chúng", nhìn thấy hai người đã đến tuổi lập gia đình mà không người ngó ngàng, cha mẹ hai nhà chụm lại tính toán, để cho hai người “gây tai họa” lẫn nhau!2. Sau khi kết hôn, nghĩa vụ nên thực hiện phải thực hiện, nên ân ái phải ân ái, có thể nói là đôi vợ chồng lý tưởng trong mắt người lớn, ai ai cũng nói là đôi vợ chồng được ông trời tác lưng, Kiều Dư An vắt hết óc gây chuyện, nhất định phải xé rách lớp ngụy trang của Giang Mộ Trì, khiến cho anh lộ ra cái đuôi cáo trước mặt tất cả mọi cho dù cô có lật tung cái nhà lên, cùng không tìm được nửa điểm sơ hở của Giang Mộ Trì, ngược lại khiến cho bạn bè và người thân đều phải tụm lại dạy bảo cho ngoại "An An à, A Trì tốt như vậy, con phải biết quý trọng."Kiều cha "An An, con cũng không thể làm ầm ĩ cái nhà này lên được, học tập A Trì một chút đi."Kiều mẹ "A Trì đứa con rể này, thật đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu, thế mà để An An nhà ta bắt được."Kiều Dư An "? ? ?" Mình không đáng giá vậy sao? !3."Sự xuất hiện của em ngoài kế hoạch của tôi, cũng trong kế hoạch của tôi."—— Giang Mộ Trì// cấm dục sủng thê cuồng ma X tiểu yêu tinh làm trời làm đất //Truyện này còn có tên gọi khác là Hôm nay lại là một ngày cố gắng gây chuyện » Hôm nay tôi muốn xé rách bộ mặt thật của chồng tôi » Tiểu kiều thê ăn chơi của tổng tài bá đạo »Lời nhắc của Điềm Nhu SC, HE2. Tác phẩm của Điềm Nhu, đương nhiên rất ngọt, ngọt mà không ngán, thích hợp nhảy loại cưới trước yêu nhận ý kiến góp ý, từ chối góp ý mang tính công hào môn thế gia, đứa con cưng của ông trời, tình yêu và hôn nhân, giới thượng khóa tìm kiếm Nhân vật chính Kiều Dư An, Giang Mộ Trì Vai phụ Lâm Tự Cẩm, Kiều Thừa Tu.
Nỗi khổ “nhà có con gái đến tuổi lấy chồng” không phải ai cũng hiểu được. Trong lúc cha mẹ đau đáu tìm chỗ gả con đi thì các cô gái “không còn trẻ” cũng khổ không kém. Kiều Dư An là một trong số đó. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình trâm anh thế phiệt, được yêu thương chiều chuộng từ tấm bé, bể khổ của cuộc đời Kiều Dư An bắt đầu ở tuổi 28 khi những buổi xem mắt cứ xếp hàng nối tiếp nhau không thấy điểm dừng. Đêm nay cũng như thế. Lại phải đi xem mắt. Nghe đâu đối tượng là một nhà môn đăng hộ đối. Đàng trai tài năng, 33 tuổi đã quản cả sự nghiệp của gia tộc, lại nghe tướng mạo không thể xem thường. Kiều Dư An không tin có thể loại nhan sắc nào có thể so bì với gương mặt như hoa như ngọc của mình. Thôi thì, để làm vui lòng người lớn, tránh việc bị cha cắt tiền tiêu vặt, đi nhìn thử một tí cũng không sao. Thế là Kiều Dư An gặp mặt Giang Mộ Trì. Và đây cũng là buổi xem mắt mở đầu cho nửa cuộc đời đối mặt với rắc rối của chính gặp gỡ giữa hai gia đình có vẻ như không thu được kết quả gì. Giang Mộ Trì vẫn cứ như tảng băng kiệm lời. Còn Kiều Dư An vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của cha mẹ “Mặc dù con đẹp nhưng không phải là quá đẹp… Các con chắc chắn không có cơ hội. Chi bằng sớm tìm người khác”.Một sự đả kích quá lớn đối với tiểu tiên nữ Kiều Dư An… cha mẹ lại vì con nhà người ta quá ưu tú mà khinh bạc con gái nhỏ của mình. Kiều Dư An không chịu nổi điều ấy, mới sáng sớm đã tháo chạy khỏi nhà đến bờ sông cho cá ăn, tình cờ lại gặp được Giang Mộ Trì vừa chạy bộ buổi sáng trở về. Cao thủ không bằng tranh thủ. Kiều Dư An lập tức gỡ luôn rắc rối bị hối cưới của cả hai nhà bằng lời đề nghị như sấm rền bên tai “Chúng ta kết hôn đi.” “Nghiêm túc?”“Đúng vậy. Rất nghiêm túc. Anh chịu không?”“Được”.Đơn giản như mua bó rau ngoài chợ. Mà đã là người giàu thì mua cái gì cũng lại càng dễ. Chỉ bằng vài câu như thế lại kết thúc kiếp độc thân của hai con người và mở đầu cho một đoạn nhân duyên. Thế là ở lần gặp thứ hai, họ đi luôn đến cục dân chính để kết hôn và trở về trong sự hoang mang cực độ của không chỉ người trong cuộc mà cả gia đình hai họ. Nhưng đó chỉ mới là sự bắt đầu cho những hoang mang bối rối của Giang Mộ Trì. Vì cô vợ nhỏ vừa cưới về nhà của anh lại mang cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô rực rỡ như ánh mặt trời nhưng cũng bí ẩn như một “kho báu chờ anh khai quật”. Chỉ là… trong kho báu ấy chứa những thứ gì… cả Giang Mộ Trì cũng không dự liệu được...Họ là một cặp hào môn thế gia. Họ là một cặp cưới trước... chưa biết tương lai như thế nào... Anh là người trong thực tế 33 năm chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ công việc trước 8h tối. Cô là người chưa từng nghĩ sẽ có người đi ngủ vào lúc 10h, khi cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu...Anh là người luôn mặc đồ vest đi giày da, xe ô tô đưa đón và ăn ở những nhà hàng tây sang trọng. Cô là người quần áo hiệu hay hàng chợ khoác lên người đều để lại ý vị riêng. Cô có những chiếc xe đua đắt tiền, cũng có thể cưỡi xe máy điện dạo quanh phố xá và tấp lại ở những hàng xiên que vỉa hè. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandHai người tưởng chừng ở cùng một thế giới nhưng lại tựa như hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau. Cho đến khi chàng trai ấy nhìn thấy đôi bàn tay xinh xinh lướt trên điện thoại liền không biết nghĩ gì lại gật đầu add wechat. Cho đến khi cô gái ấy vì dao động trước nhan sắc “thần tiên” mà hỏi bừa “lấy em không?”, còn chàng trai ấy chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì lại gật đầu ưng thuận…Kể từ đó… hai đường thẳng bỗng chốc xích lại gần nhau và chồng khít lên nhau lúc nào không hay biết…Kể từ đó, ngày của Giang Mộ Trì không chỉ có công việc mà còn phải dành để đối phó với những trò “quỷ” của cô vợ tinh ranh, còn phải dành để sủng cô lên tận trời… và… dành để bịa ra “gia quy” lừa phỉnh và uốn nắn cô vào khuôn từ đó, “ngày vẫn cứ 24h, ngày đêm rõ ràng rõ ràng”. Chỉ là, bóng đêm của Kiều Dư An cứ để Giang Mộ Trì chống đỡ… Anh sẽ ôm cô vào lòng, vỗ về cô vào giấc ngủ, anh sẽ xua đi những tối tăm và giữ cô luôn an yên trong ánh sáng và nụ cười. Còn ban ngày của Kiều Dư An bỗng chốc cũng chứa đựng bao điều thú vị. Cô thích ăn vải, chồng cô mang cả một cây sai trĩu quả về trồng trong sân nhà. Cô thích thiên nhiên, chồng cô dẫn cô về quê “nuôi cá và trồng thêm rau”...Từ ngày anh đến, thế giới cứ để anh lo, còn cô chỉ việc rực rỡ như một đóa hướng dương tưới mát tâm hồn của người đàn ông 33 tuổi tưởng chừng quên mất khói lửa nhân gian…Nhân vật đáng để nhắc trong “Hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa?” không hẳn là Giang Mộ Trì. Vì anh được xây dựng như bao tổng tài lạnh lùng cấm dục khác, tình cờ vớ được một cô vợ hờ và yêu lúc nào chẳng hay. Mình muốn nhắc nhiều hơn đến Kiều Dư An. Cô là tiểu thư con nhà giàu nhưng sống phóng khoáng, từ nhỏ đã là “thủ lĩnh” của đám trẻ con, chớm lớn thì bị tổn thương bởi cái thứ còn không đáng để gọi là “mối tình đầu”. Vì thế cô khép mình, chẳng biết tình yêu là gì. Nhưng cô trong sáng. Sự kiêu kỳ của cô phát xuất từ sự hào sảng của bản tính chứ không phải một sự kiêu căng hách dịch của con nhà giàu. Cô cũng không phải tiểu thư chân yếu tay mềm mọi thứ đều cần bảo bọc đỡ đần. Cô có thể khoác lên mình những chiếc áo dạ hội đắt tiền, quẩy ở bar đến sáng cùng đám bạn, nhưng cũng có thể cùng Giang Mộ Trì đi cấy lúa, đi mò cua, câu cá dĩ nhiên là đi kèm theo bao rắc rối làm trò cười cho cả gia đình. Đây thật sự không phải một bộ truyện quá xuất sắc. Cứ mạnh dạn bỏ qua nếu bạn cảm thấy bản thân khó tính và tìm kiếm sự logic hoặc sự thấu đáo trong lời văn, mạch ý. Nhưng từng phân đoạn lại toát lên vẻ chân thành và nhẹ nhàng, đặc biệt là sự vô ưu vô lo của An An làm người đọc có thể dễ dàng chấp nhận những chỗ viết chưa tới hoặc những nút thắt được tháo gỡ quá nhanh. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện mang đậm sủng ngọt, dễ đọc về một nàng công chúa tình cờ lừa được hoàng tử về tay. Hoàng tử sau khi hết choáng váng vì bị lừa lại phát hiện ra mình… tình cờ nhặt được kho báu…____*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^Cre pic Google/huabanNguồn chuyển ngữ Min
HÔM NAY VỢ KIẾM CHUYỆN VỚI ANH CHƯA? Tác giả Điềm Nhu Thể loại Hiện đại, hào môn thế gia, cưới trước yêu sau, KHỐNG nhan khống, tay khống, tiểu thư xinh đẹp đáng yêu – tổng tài bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, SẠCH_SỦNG_NGỌT, sắc, 1v1, HE, Độ dài 57 chương Tình trạng Hoàn edit. Nỗi khổ “nhà có con gái đến tuổi lấy chồng” không phải ai cũng hiểu được. Trong lúc cha mẹ đau đáu tìm chỗ gả con đi thì các cô gái “không còn trẻ” cũng khổ không kém. Kiều Dư An là một trong số đó. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình trâm anh thế phiệt, được yêu thương chiều chuộng từ tấm bé, bể khổ của cuộc đời Kiều Dư An bắt đầu ở tuổi 28 khi những buổi xem mắt cứ xếp hàng nối tiếp nhau không thấy điểm dừng. Đêm nay cũng như thế. Lại phải đi xem mắt. Nghe đâu đối tượng là một nhà môn đăng hộ đối. Đàng trai tài năng, 33 tuổi đã quản cả sự nghiệp của gia tộc, lại nghe tướng mạo không thể xem thường. Kiều Dư An không tin có thể loại nhan sắc nào có thể so bì với gương mặt như hoa như ngọc của mình. Thôi thì, để làm vui lòng người lớn, tránh việc bị cha cắt tiền tiêu vặt, đi nhìn thử một tí cũng không sao. Thế là Kiều Dư An gặp mặt Giang Mộ Trì. Và đây cũng là buổi xem mắt mở đầu cho nửa cuộc đời đối mặt với rắc rối của chính anh. Cuộc gặp gỡ giữa hai gia đình có vẻ như không thu được kết quả gì. Giang Mộ Trì vẫn cứ như tảng băng kiệm lời. Còn Kiều Dư An vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của cha mẹ “Mặc dù con đẹp nhưng không phải là quá đẹp… Các con chắc chắn không có cơ hội. Chi bằng sớm tìm người khác”. Một sự đả kích quá lớn đối với tiểu tiên nữ Kiều Dư An… cha mẹ lại vì con nhà người ta quá ưu tú mà khinh bạc con gái nhỏ của mình. Kiều Dư An không chịu nổi điều ấy, mới sáng sớm đã tháo chạy khỏi nhà đến bờ sông cho cá ăn, tình cờ lại gặp được Giang Mộ Trì vừa chạy bộ buổi sáng trở về. Cao thủ không bằng tranh thủ. Kiều Dư An lập tức gỡ luôn rắc rối bị hối cưới của cả hai nhà bằng lời đề nghị như sấm rền bên tai “Chúng ta kết hôn đi.” “Nghiêm túc?” “Đúng vậy. Rất nghiêm túc. Anh chịu không?” “Được”. Đơn giản như mua bó rau ngoài chợ. Mà đã là người giàu thì mua cái gì cũng lại càng dễ. Chỉ bằng vài câu như thế lại kết thúc kiếp độc thân của hai con người và mở đầu cho một đoạn nhân duyên. Thế là ở lần gặp thứ hai, họ đi luôn đến cục dân chính để kết hôn và trở về trong sự hoang mang cực độ của không chỉ người trong cuộc mà cả gia đình hai họ. Nhưng đó chỉ mới là sự bắt đầu cho những hoang mang bối rối của Giang Mộ Trì. Vì cô vợ nhỏ vừa cưới về nhà của anh lại mang cho anh từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô rực rỡ như ánh mặt trời nhưng cũng bí ẩn như một “kho báu chờ anh khai quật”. Chỉ là… trong kho báu ấy chứa những thứ gì… cả Giang Mộ Trì cũng không dự liệu được… Họ là một cặp hào môn thế gia. Họ là một cặp cưới trước… chưa biết tương lai như thế nào… Anh là người trong thực tế 33 năm chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ công việc trước 8h tối. Cô là người chưa từng nghĩ sẽ có người đi ngủ vào lúc 10h, khi cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu… Anh là người luôn mặc đồ vest đi giày da, xe ô tô đưa đón và ăn ở những nhà hàng tây sang trọng. Cô là người quần áo hiệu hay hàng chợ khoác lên người đều để lại ý vị riêng. Cô có những chiếc xe đua đắt tiền, cũng có thể cưỡi xe máy điện dạo quanh phố xá và tấp lại ở những hàng xiên que vỉa hè. Hai người tưởng chừng ở cùng một thế giới nhưng lại tựa như hai đường thẳng song song không có điểm giao nhau. Cho đến khi chàng trai ấy nhìn thấy đôi bàn tay xinh xinh lướt trên điện thoại liền không biết nghĩ gì lại gật đầu add wechat. Cho đến khi cô gái ấy vì dao động trước nhan sắc “thần tiên” mà hỏi bừa “lấy em không?”, còn chàng trai ấy chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì lại gật đầu ưng thuận… Kể từ đó… hai đường thẳng bỗng chốc xích lại gần nhau và chồng khít lên nhau lúc nào không hay biết… Kể từ đó, ngày của Giang Mộ Trì không chỉ có công việc mà còn phải dành để đối phó với những trò “quỷ” của cô vợ tinh ranh, còn phải dành để sủng cô lên tận trời… và… dành để bịa ra “gia quy” lừa phỉnh và uốn nắn cô vào khuôn khổ. Kể từ đó, “ngày vẫn cứ 24h, ngày đêm rõ ràng rõ ràng”. Chỉ là, bóng đêm của Kiều Dư An cứ để Giang Mộ Trì chống đỡ… Anh sẽ ôm cô vào lòng, vỗ về cô vào giấc ngủ, anh sẽ xua đi những tối tăm và giữ cô luôn an yên trong ánh sáng và nụ cười. Còn ban ngày của Kiều Dư An bỗng chốc cũng chứa đựng bao điều thú vị. Cô thích ăn vải, chồng cô mang cả một cây sai trĩu quả về trồng trong sân nhà. Cô thích thiên nhiên, chồng cô dẫn cô về quê “nuôi cá và trồng thêm rau”… Từ ngày anh đến, thế giới cứ để anh lo, còn cô chỉ việc rực rỡ như một đóa hướng dương tưới mát tâm hồn của người đàn ông 33 tuổi tưởng chừng quên mất khói lửa nhân gian… Nhân vật đáng để nhắc trong “Hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa?” không hẳn là Giang Mộ Trì. Vì anh được xây dựng như bao tổng tài lạnh lùng cấm dục khác, tình cờ vớ được một cô vợ hờ và yêu lúc nào chẳng hay. Mình muốn nhắc nhiều hơn đến Kiều Dư An. Cô là tiểu thư con nhà giàu nhưng sống phóng khoáng, từ nhỏ đã là “thủ lĩnh” của đám trẻ con, chớm lớn thì bị tổn thương bởi cái thứ còn không đáng để gọi là “mối tình đầu”. Vì thế cô khép mình, chẳng biết tình yêu là gì. Nhưng cô trong sáng. Sự kiêu kỳ của cô phát xuất từ sự hào sảng của bản tính chứ không phải một sự kiêu căng hách dịch của con nhà giàu. Cô cũng không phải tiểu thư chân yếu tay mềm mọi thứ đều cần bảo bọc đỡ đần. Cô có thể khoác lên mình những chiếc áo dạ hội đắt tiền, quẩy ở bar đến sáng cùng đám bạn, nhưng cũng có thể cùng Giang Mộ Trì đi cấy lúa, đi mò cua, câu cá dĩ nhiên là đi kèm theo bao rắc rối làm trò cười cho cả gia đình. Đây thật sự không phải một bộ truyện quá xuất sắc. Cứ mạnh dạn bỏ qua nếu bạn cảm thấy bản thân khó tính và tìm kiếm sự logic hoặc sự thấu đáo trong lời văn, mạch ý. Nhưng từng phân đoạn lại toát lên vẻ chân thành và nhẹ nhàng, đặc biệt là sự vô ưu vô lo của An An làm người đọc có thể dễ dàng chấp nhận những chỗ viết chưa tới hoặc những nút thắt được tháo gỡ quá nhanh. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện mang đậm sủng ngọt, dễ đọc về một nàng công chúa tình cờ lừa được hoàng tử về tay. Hoàng tử sau khi hết choáng váng vì bị lừa lại phát hiện ra mình… tình cờ nhặt được kho báu… Đọc truyện tại
Chương 33 Lại thích anh thêm một chútEdit MinKiều Dư An lên lầu, trong phòng không nhìn thấy người, phòng tắm truyền đến tiếng nước, xem ra đang tắm, cô ngồi chờ trên giường, trong lòng suy nghĩ nếu Giang Mộ Trì ra muộn một chút, nói không chừng cô đổi ý mấy phút, Giang Mộ Trì từ phòng tắm bước ra, không có mặc quần áo, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, trông thấy Kiều Dư An thì dừng một chút, sau đó lại khôi phục như thường đến phòng quần áo tìm Dư An đi theo đằng sau Giang Mộ Trì "Giang Mộ Trì, anh đừng tức giận, em nói với anh còn không được sao, anh mặc quần áo trước đi, anh mặc xong em sẽ nói với anh." Một người đàn ông lớn như vậy, còn tức giận với một cô gái nhỏ như cô, thật là mặt dày được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Mộ Trì ở phòng quần áo chọn mãi, mà không có động tác tiếp theo, làm Kiều Dư An vô cùng khó chịu "Anh nhanh lên, nếu anh cứ chậm như vậy, xíu nữa em không nói cho anh biết.""Em ra ngoài." Trên tay Giang Mộ Trì cầm một chiếc áo sơ mi trắng."Không thể nào, không thể nào, anh đây là thẹn thùng sao?" Kiều Dư An càng tới gần, không cần mạng mà dùng đầu ngón tay chọc chọc cơ bụng của Giang Mộ Trì, từng múi cơ rõ ràng, lại vô cùng rắn chắc, cứng rắn, giống như hòn đá, có một lần cằm cô đập vào đều cảm thấy khó chịu, vì sao đàn ông có thể luyện tập cho cơ bụng cứng như vậy? Cô sờ bụng của mình đều là mềm Mộ Trì bắt lấy tay làm loạn của cô, giọng nói là chịu đựng khàn khàn "Em cứ mò xuống đi, anh không ngại tắm thêm lần nữa.""A a, được được, không sờ là được, anh thay quần áo nhanh đi, em ra ngoài chờ." Kiều Dư An làm sao không hiểu được ý của Giang Mộ Trì, oán thầm người này nói là tức giận, kết quả mở miệng lại nói chuyện không đứng đắn, đàn ông đều dễ thay đổi vậy sao?Kiều Dư An nhàm chán chờ ở bên ngoài một hồi, Giang Mộ Trì mặc áo sơ mi trắng và quần tây đi ra, đang gài nút áo trên cùng nhất, anh vốn là như vậy, ngay cả cái nút trên cùng cũng phải gài lại, khó trách bị người khác nói là cấm dục, nhìn như vậy cảm thấy giống."Nói đi." Giang Mộ Trì như lão đại ngồi trên ghế sa lon chờ Kiều Dư An thẳng thắng sẽ được khoan hồng."Là như vầy, nhưng em nói trước với anh một chút, em cam đoan, mối tình đầu của em tuyệt đối là anh, anh cũng phải cho rằng như vậy." Kiều Dư An cúi đầu, cô sợ chờ một chút nữa Giang Mộ Trì sẽ càng tức giận."Ừm." Giang Mộ Trì gật đầu, lặng im không nói, chờ câu nói tiếp theo của Kiều Dư An."Là như vậy, lúc em học đại học..." Kiều Dư An bóp bóp đầu ngón tay nói đến đoạn thời gian trước kia mà cô không bao giờ muốn nhắc lại, nói tóm lại do lúc trước mình ngu ngốc, cũng không biết có bao nhiêu người sẽ ngu ngốc giống mình lúc trước, bị té ngã trên tay của tra nam Mộ Trì ngay từ đầu vẫn chỉ là an tĩnh nghe, đến đằng sau, cũng có chút ngồi không yên, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, giống như là tức giận, Kiều Dư An cực sợ, cô sợ Giang Mộ Trì càng thêm tức giận nên mới không nói, nhìn đi, sau khi thẳng thắng nói ra làm sao còn tức giận nữa nha, làm sao có thể như thế."Anh còn tức giận phải không?" Kiều Dư An thận trọng hỏi thăm, cô đều đã kể cho anh chuyện ngu ngốc của mình rồi, cũng sẽ không tức giận Mộ Trì ngước mắt trừng cô một chút "Em cứ nói đi? Trước kia tại sao đần như vậy?" Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc gáy của cô, đàn ông như vậy cô cũng có thể gặp được."Em cũng cảm thấy rất ngu, cho nên em mới không muốn nói." Kiều Dư An tự xưng là thông minh, lại ngã nhào một cái trong mối tình đầu này, không có khởi đầu tốt, vậy thật sự sẽ có kết cục tốt đẹp sao?Giang Mộ Trì cong môi dưới của mình, nhìn thấy cô uất ức sắp khóc lên, đưa tay ôm người vào trong ngực "Được rồi, đừng buồn, anh không tức giận."Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Dư An dựa vào trong ngực anh, hít sâu một hơi, đều là hương vị của Giang Mộ Trì, mát lạnh dễ ngửi, để cô an tâm, có người an ủi, cô cảm thấy càng thêm ủy khuất, ôm lấy eo của anh, mặt chôn ở lồng ngực của anh, thút tha thút thít khóc lên "Hu hu hu, anh sao lại xấu xa như vậy? Em cũng không có làm gì, tại sao muốn ức hiếp em, em không làm điều gì xấu, thật sự là quá khó chịu rồi."Từ nhỏ cô đã được anh trai bảo vệ, vẫn cho là chỉ cần mình không có ác ý, vậy người khác cũng sẽ cảm mến yêu thương mình, nhưng Vương Vĩ Đức dạy cho cô bài học đầu tiên trong cuộc đời, nói cho cô biết cho dù cô không làm gì, người khác cũng có thể tổn thương cô, còn có những người từng đàm tiếu cô, rõ ràng không chút liên quan nào, nhưng lại có thể mang chuyện buồn của người khác ra làm trò cười, nói cho Kiều Dư An biết rằng thế giới này không có tốt như những gì cô tiếp xúc trước kia."Vâng, Quyển Quyển của anh không có sai, có lỗi chính là người khác, đừng khóc." Nước mắt Kiều Dư An xuyên qua áo sơ mi trắng làm ướt ngực của Giang Mộ Trì, dường như muốn làm đau ngực của anh, khiến hô hấp đều có chút dồn dập."Vậy mà bọn họ còn cười em, bọn họ tưởng em muốn gặp phải cặn bã sao, ai có thể nghĩ tới anh ta ngụy trang tốt như vậy." Vương Vĩ Đức theo đuổi cô hơn nửa năm, đồ tặng cho cô cô chưa từng nhận, cứ như vậy từ chối hết lần này đến lần khác còn chưa từng hết hi vọng, thái độ càng ngày càng tốt hơn, dạng người này, ai có thể nghĩ tới là tra nam đâu?"Ai bảo trước đó em không nhờ anh trai của em tra một chút.""Hu hu hu, chẳng lẽ yêu đương còn muốn tra mười tám đời tổ tông của người khác sao?" Cũng không phải kết hôn, chỉ là yêu đương mà thôi."Ừm ừm, nhưng hình như em cũng chưa nghiệm ra, kết hôn với anh, em cũng quá mức lỗ mãng." Mới quen biết hai ngày liền đề nghị kết hôn, vào đêm động phòng hoa chúc, không cho mình bất kỳ đường lui, một người như vậy, thật là khiến người ta vừa tức vừa đau lòng."Mười tám đời tổ tông của anh cha mẹ em đều biết." Kiều Dư An chôn trong ngực anh không chịu "Cha mẹ đều đồng ý em đi xem mắt, người đó chắc chắn sẽ không tệ, con mắt của ba mẹ vẫn là rất chuẩn nha.""Vậy tại sao nhiều năm như vậy cũng không yêu đương, lại muốn kết hôn với anh?""Bởi vì anh đẹp trai, giọng nói còn dễ nghe." Kiều Dư An không cẩn thận nói ra lời nói Mộ Trì "..." Thật sự là may mắn có gương mặt trời ban này, bằng không cùng không thể câu được “người đẹp” này đâu."Được, đừng khóc, còn khóc nữa mắt sẽ sưng lên." Giang Mộ Trì bất đắc dĩ sờ lên đầu của cô, cô nói trước kia ngốc, kỳ thật bây giờ cũng rất ngốc, nhưng ngốc cũng không có cách nào, mình chỉ có thể chăm sóc nhiều hơn, miễn cho bị người khác khi dễ."Vậy anh không tức giận nữa?" Kiều Dư An cọ cọ trong ngực của anh, nước mắt đều dính hết trên quần áo anh, Giang Mộ Trì thở dài, xem ra lại phải thay một bộ quần áo khác."Không tức giận, em muốn xả giận thế nào, anh giúp em.""Thật sao? Em nghĩ anh ta đừng ở lại công ty của anh em nữa, thế nhưng em lại không muốn nói cho anh của em biết, anh của em biết sẽ lại nói em đần." Kiều Dư An khóc hai mắt ngập nước, giống như là bị một tầng sương mù bịt Mộ Trì "Em không đần sao?""Không đần, em là đơn thuần, đơn thuần biết không, luôn có nhiều người xấu muốn khi dễ tiểu tiên nữ của chúng ta.""Ừm, biết, vậy anh sẽ dạy dỗ người xấu ức hiếp tiểu tiên nữ." Giang Mộ Trì thuận theo làm loạn tóc của Dư An đưa tay vòng lấy cổ Giang Mộ Trì, mắt hạnh chăm chú nhìn anh chằm chằm "Vậy anh không mang thù đi, em thật không có lừa anh, anh thật sự là mối tình đầu của em, đó không tính là mối tình đầu.""Ừm ừm, mối tình đầu của Quyển Quyển là anh, anh biết." Giang Mộ Trì ngồi thẳng dùng trán mình đụng vào trán cô."Vậy là tốt rồi, em không khóc, mắt đau quá." Kiều Dư An rời khỏi người anh đến phòng vệ sinh rửa Mộ Trì cũng đi đổi một bộ quần áo, hiếm thấy cô khóc khó chịu như vậy, xem ra cái tên Vương Vĩ Đức thật sự chính là tội nhân, anh đều không nỡ để cô khóc đến như vậy, hôm qua trông thấy cô còn dám đuổi theo, chẳng lẽ lại còn muốn tái hợp?Chờ Kiều Dư An từ phòng vệ sinh đi ra, không còn nhìn thấy sự khó chịu trên mạt nữa, trông thấy Giang Mộ Trì liền chạy tới ôm lấy eo của anh "Giang Mộ Trì, em phát hiện em càng thích anh hơn một chút rồi." Nói xong dùng ngón cái cùng ngón trỏ hình dung một chút xíu là bao nhiêu."Quỷ hẹp hòi, mới ngần ấy." Giang Mộ Trì vuốt chóp mũi của cô một cái, cô cười lên vẫn xinh nhất, khiến anh thoải mái."Vậy anh ôm em một cái, chặt một chút." Kiều Dư An nháy mắt mấy cái mong đợi nhìn Mộ Trì bị cô nhìn chịu không nổi, đưa tay ôm lấy cô, Kiều Dư An dùng chân kẹp lấy eo của anh, ôm lấy cổ của anh "Giang Mộ Trì, em phát hiện anh thích tập thể thao vẫn rất tốt, như vậy anh có thể ôm được em." Làm sao bây giờ, càng nói càng cảm thấy thích Giang Mộ Trì hơn nữa, tại sao có thể có một người đàn ông tốt như Giang Mộ Trì tốt vậy!"Xong chưa? Xuống dưới ăn cơm." Giang Mộ Trì vỗ vỗ lưng của cô."Không đủ, anh ôm em đi xuống đi, ôm em xuống dưới ăn cơm." Kiều Dư An lắc đầu ôm lấy cổ của anh, chết sống không muốn rời khỏi người của anh."Em cũng không chê chính mình, cũng không sợ anh bị mệt?" Giang Mộ Trì nở nụ cười bất đắc dĩ mà cưng chiều."Em rất nhẹ được không, em mới hơn 40kg thôi, nhanh lên, chúng ta xuống dưới ăn cơm, đợi chút nữa cơm sẽ nguội, em thật đói.""Không phải mới vừa ăn bánh mì sao?" Giang Mộ Trì ôm lấy người, mở cửa phòng ngủ."Khóc nên tiêu hóa rồi, bây giờ em vô cùng vô cùng đói bụng." Kiều Dư An ôm càng chặt, còn ũi ũi vào cổ của anh giống như con mèo miệng Giang Mộ Trì hơi cong, cô sau khi khóc giống như vô cùng dính người, còn thích nũng nịu, nhưng trong lòng của anh lại vô cùng hưởng Mộ Trì ôm người đi xuống dưới, mỗi một bước đều đi rất ổn định, chị Triệu nhìn thấy bọn anh xuống lầu, bưng bữa sáng lên liền để lại không gian cho hai người, nhìn hai người thân mật như vậy mới đúng, vợ chồng hòa hài, cô mới có thể làm việc dài lâu."Ăn cơm, muốn anh đút cho em ăn sao?" Giang Mộ Trì đặt cô trên ghế."Không cần, em có thể tự ăn." Kiều Dư An cầm lấy đũa, sau khi nói ra hình như trong lòng giải tỏa rất nhiều, đã không còn khó chịu."Ăn nhiều một chút, hôm nay muốn đi làm sao?" Giang Mộ Trì múc cháo cho cô."Không muốn đi, em muốn ngủ, hôm qua uống quá nhiều, đau đầu." Kiều Dư An an tâm nhận sự chăm sóc của Giang Mộ Trì, trong lòng càng ngọt ngào, Giang Mộ Trì thật tốt."Ừm, thì ra em cũng biết uống quá nhiều, nếu không đi làm, vậy liền chép hai lần Đạo Đức Kinh, nhắc nhở em một chút gia quy đã quy định thế nào." Nếu còn không quản, cô liền muốn lên trời, vì một tên cặn bã như thế còn học đòi say rượu, phải quản Dư An "..."Uổng công khen rồi, quả nhiên không nên khen người khác, mới khen xong liền có chuyện."Em có thể không..."Không chép."Không thể." Giang Mộ Trì lời ít mà ý nhiều, lần này theo ý cô thì lần sau không thể bắt cô đi vào khuôn khổ được, không quản được cô nữa."Thôi được rồi."Kiều Dư An ủ sáng xong Giang Mộ Trì ra khỏi công ty, không có đi Giang thị, đi vòng đến Kiều thị, cố ý ở văn phòng chờ Vương Vĩ bước vào Vương Vĩ Đức còn có chút nghi ngờ, không biết người đàn ông xa lạ này tìm anh ta làm Mộ Trì cũng rất trực tiếp, không có che giấu, nói rõ ý đồ đến "Tôi là chồng của Kiều Dư An."
Edit MinGiang Mộ Trì hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, đương nhiên không cứu cô bậc thang Kiều Dư An bước hai lần, đi đến một nửa, Kiều Thừa Tu quay đầu liếc cô một chút, Kiều Dư An vội vàng chạy đuổi theo Kiều Thừa Tu, trễ một bước nữa chỉ sợ sẽ tiêu Mộ Trì nhíu mày nhìn xem bóng lưng của hai người, mang theo chút hứng thú, mẹ Kiều đại khái đã nhìn ra, giải thích nói "A Trì lại đây ngồi đi, An An từ nhỏ do Thừa Tu chăm sóc, khi còn bé dì và cha nó vô cùng bận bịu, Thừa Tu lớn hơn An An mấy tuổi, vẫn luôn là nó trông nom An An, cho nên An An vô cùng sợ anh trai nó, trong nhà cũng chỉ có anh trai nó có thể quản lý được con khỉ như vậy, về sau nếu An An không nghe lời, con cứ nói với Thừa Tu."Giang Mộ Trì gật gật đầu, lời tuy nói như thế, nhưng anh sẽ không coi là thật, xem ra mặc dù Kiều Thừa Tu quản cô em gái này rất nghiêm khắc, đồng thời khẳng định Kiều Thừa Tu vô cùng sủng ái em gái, nếu chỉ có nghiêm khắc mà không có sủng ái, Kiều Dư An chưa chắc sẽ nghe lời, hơn nữa em gái của mình, cũng chỉ có mình mới có thể dạy dỗ, người khác nếu là dám nói nửa điều không tốt, lập tức trở được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Thừa Tu bước vào thư phòng, Kiều Dư An cùng theo vào, đóng cửa, đứng một bên, lấy lòng cười "Anh, chị dâu gần đây khỏe không?""Ngồi." Kiều Thừa Tu đưa tay chỉ cái ghế của bàn đọc sách đối diện, cô không dám lề mề, lập tức đi qua ngồi xuống, nhu thuận như là học sinh tiểu học."Nói một chút đi, vì sao kết hôn?" Kiều Thừa Tu mặt lạnh nhìn cô một cái, gõ bàn nói."Anh, không phải mọi người nói em sớm kết hôn một chút sao? Mỗi ngày cha mẹ để bảo em đi xem mắt, bây giờ em kết hôn rồi sao mọi người còn chưa hài lòng?" Khuôn mặt Kiều Dư An nhăn nhó, bộ dáng như muốn nói mọi người thật đúng là khó hầu hạ mà."Cha mẹ là để em xem mắt, không phải bảo em kết hôn chớp nhoáng, huống chi anh nói muốn em kết hôn khi nào?" Kiều Thừa Tu cho tới bây giờ chưa từng bức ép cô."Không kết hôn anh nuôi em cả đời sao, lớn rồi thì phải kết hôn nha." Kiều Dư An nhanh chóng cúi đầu, như đang nhận lỗi."Bây giờ không phải là đang nuôi em sao? Em có thể tiêu bao nhiêu tiền, nuôi em cả một đời thì thế nào?" Kiều Thừa Tu nhíu chặt lông mày, từ nhỏ nuông chiều em gái, cứ như vậy tuỳ tiện bị người đàn ông khác lừa mất, Kiều Thừa Tu tức muốn nổ phổi."Hình như là vậy." Kiều Dư An nhớ tới thẻ mình dùng chính là của ông anh nhà mình cho, lập tức chân chó chạy đến bên cạnh Kiều Thừa Tu ngồi xuống ôm cánh tay của anh "Hì hì, anh, anh trai, anh tốt nhất, đừng nóng giận, em biết lần này hơi lỗ mãng một chút, nhưng mà anh nhìn Giang Mộ Trì cũng không tệ, Giang gia cùng nhà chúng ta cũng coi là môn đăng hộ đối, danh tiếng của em ở bên ngoài kém như vậy, lại không có người ngó ngàng, có thể kết hôn cùng Giang Mộ Trì anh nên vui nha."Kiều Dư An cũng không biết chuyện gì xảy ra, mà cái tiếng tăm của mình đã kém đến cực độ, khiến cô đã đến tuổi lập gia đình cũng không có người tới cửa, thật sự là mất mặt, không phải sao, lừa gạt được một Giang Mộ Trì cũng không kém nha, Giang Mộ Trì đẹp trai, giọng nói êm tai, năng lực xuất chúng, không kém một chút nào."Ai nói không có người muốn em, em gái của anh có thể xứng với người đàn ông tốt nhất trên thế giới, cho dù em không kết hôn, anh cũng có thể nuôi em cả một đời." Kiều Thừa Tu thở dài, sờ lên tóc của cô, An An hoàn toàn không giống với tính tình của những tiểu thư nhà giàu khác, thế nhưng không đến mức không thể chịu nổi, những người kia bất quá là ghen ghét đỏ ở gia đình như thế nào, liền phải gánh chịu trách nhiệm như thế đó, người giống như bọn họ, mặc kệ nam hay nữ, từ nhỏ đều bị cha mẹ yêu cầu đứng thứ nhất, yêu cầu phải tốt nhất, nhưng duy chỉ có Kiều Dư An, Kiều gia xưa nay không trách móc nặng nề, chỉ hi vọng cô bình an vui vẻ lớn lên, cho nên chỉ hưởng thụ tài nguyên, lại không cần gánh chịu áp lực, khiến những người kia nhìn ghen đỏ cả mắt."Cảm ơn anh trai, em biết anh đối với em là tốt nhất, nhưng em muốn kết hôn, em thật thật thích Giang Mộ Trì, anh ấy vô cùng đẹp trai nha." Kiều Dư An nằm trên đầu gối của Kiều Thừa Tu nũng nịu, anh trai chính là hổ giấy, mỗi lần đều rất hung dữ với cô, thế nhưng lần nào cũng không nỡ nói nặng lời, có anh trai như vậy, đời trước nhất định cô đã tích được rất nhiều đức."Em đó, chỉ biết nhìn mặt, mặt có thể ăn cơm sao? Nếu cậu ta là người xấu, khi dễ em thì làm sao bây giờ?" Kiều Thừa Tu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc đầu của cô."Ai dám khi dễ em, em có anh trai, sẽ bảo vệ em, anh cũng đừng tức giận, Giang Mộ Trì khẳng định sẽ đối tốt với em." Kiều Dư An cảm thấy Giang Mộ Trì hẳn là một người tốt."Aiza, mình làm sao có một em gái như vậy."Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Đó là nhờ em may mắn, anh không tức giận?" Kiều Dư An ngẩng đầu, ánh mắt sáng tỏ nhìn Kiều Thừa Thừa Tu đưa tay vào làn tóc cô "Anh nào dám giận em, mặc dù hai đứa đã lĩnh chứng, nhưng cũng không thể bỏ bớt quá trình, em gái nhà chúng ta, nhất định phải tốt nhất.""Aiza, nhưng là em không muốn làm hôn lễ đâu, quá phiền phức." Kiều Dư An ủ rũ cúi đầu dựa vào anh trai."Cuộc đời chỉ một lần kết hôn, em không muốn tổ chức hôn lễ, em cũng không sợ người ngoài chê cười em sao?""Anh, anh nghĩ đi, em và Giang Mộ Trì kết hôn chớp nhoáng, ngộ nhỡ sau này không vượt qua nổi cuộc sống hôn nhân, nói không chừng sẽ ly hôn, nếu là làm hôn lễ, đây không phải là để tất cả mọi người biết em cưới lần hai, không làm hôn lễ, chuyện đó còn có thể giấu diếm."Kiều Dư An nói hươu nói vượn một trận, kỳ thật cô chính là cảm thấy không quen thuộc với Giang Mộ Trì, hôn lễ phải trao nhẫn, hôn môi, thề nguyền, ngẫm lại đều cảm thấy xấu hổ, vậy không có còn tốt Thừa Tu nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói cũng đúng "Vậy được rồi, theo ý em." Kiều Thừa Tu cũng sợ đến lúc đó An An bị ức hiếp, làm hôn lễ thế nhất định khiến dư luận xôn xao, nếu là hai người thật có thể lâu dài, về sau bổ sung hôn lễ cũng người nói chuyện còn tính là thư thái, lúc xuống lầu Kiều Dư An kéo cánh tay Kiều Thừa Tu, Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy có chút nóng mắt, xem ra tình cảm của hai anh em là thật vô cùng tốt."Dạy dỗ xong rồi, vậy chuẩn bị ăn cơm." Mẹ Kiều cũng không quan tâm đã nói cái gì, mặc dù An An không nghe lời, nhưng Thừa Tu lại là đứa con vô cùng có chừng mực."Đây là lần đầu A Trì đến nhà ăn cơm, nhanh ngồi đi, An An quan tâm một chút, đừng chỉ cố ăn một mình." Mẹ Kiều để Giang Mộ Trì ngồi vào bên người An Dư An liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng lên án "Cũng không cứu em, không có lương tâm.""Tôi tin em có cách tự cứu mình." Giang Mộ Trì nhíu mày cười khẽ, trên mặt bình tĩnh nhận đồ ăn mẹ Kiều gắp cho."Hừ!" Kiều Dư An nhéo hông anh một cái, chồng kiểu gì, lừa đảo!Giang Mộ Trì hít nhẹ một hơi, con nhóc này ra tay vẫn rất nặng, có chút sức cơm xong, lại ngồi xuống, Kiều Dư An đưa ra yêu cầu khoan hãy tổ chức hôn lễ, lại giải thích một lần, đương nhiên lần này lý do lại khác, chỉ nói muốn làm giảm bớt, Kiều Thừa Tu không có phản đối, cha mẹ Kiều cũng không nói chuyện, đây chính là chấp nhận, Giang gia bên này cũng không có lời gì có thể nói, chỉ đồng ý coi như không làm hôn lễ cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi An này nói chuyện, hai bên đều hài lòng, nói rốt cuộc hai nhà kết thân trăm lợi không một hại, cha mẹ hai bên đều hài lòng, ngay từ đầu chẳng qua là cảm thấy quá mức vội tiễn người của Giang gia, Kiều Dư An nằm trên ghế sa lon, chuyện này cuối cùng cũng đi qua, dạy dỗ cũng dạy dỗ xong rồi, về sau cũng không cần lo lắng đề phòng, ai biết kết hôn tốn sức như thế, khiến cho tâm tình một ngày của cô lúc lên lúc xuống, nếu mà thêm mấy lần nữa không phải điên luôn rồi sao."An An, ngày mai mẹ và mẹ của A Trì đi coi ngày lành tháng tốt cho các con, không làm hôn lễ vậy cũng phải mời bạn bè thân thích ăn một bữa cơm." Cũng không thể lén lút gả nữ nhi."Phiền phức như vậy sao, trực tiếp ở chung là được mà." Mẹ già nói mời bạn bè người thân, đến lúc đó chỉ sợ mười bàn cũng không đủ, đúng, bạn của cha mẹ rất nhiều."Con có còn cần chút dè dặt của con gái nữa không hả?" Lửa giận trong lòng mẹ Kiều đột nhiên lại bị Kiều Dư An đốt lên, mấy bước đi qua cầm gối dựa đập cô hai Dư An lập tức tránh, chạy đi lên lầu "Mẹ mẹ mẹ, con sai rồi, con không dám."Kiều Thừa Tu vừa vào đã nhìn thấy tình trạng hỗn loạn này, tiếng kêu của Kiều Dư An như quỷ khóc sói gào, nhưng Kiều Thừa Tu lại cảm thấy an tâm, về sau em gái đến Giang gia, trong nhà lại yên tĩnh, trong lòng lại cảm thấy vắng sáng Kiều Dư An bị chuông điện thoại di động đánh thức, đôi mắt buồn ngủ không mở ra được, đêm qua mẹ già nói liên miên lải nhải một đêm, hận không thể truyền thụ tất cả kinh nghiệm cho cô, cô nghe mơ mơ màng màng, có một số việc hoàn toàn không hiểu, khả năng phải tự mình suy nghĩ mà mắt lại sờ điện thoại, nhìn cũng không có nhìn là ai “A lô.""Còn chưa dậy?" Giọng nói Giang Mộ Trì mang theo chút thở gấp, nhưng vẫn dễ nghe như cũ, chất giọng mê người."Ừm, có chuyện gì sao?" Kiều Dư An nhìn thoáng qua điện thoại, buổi sáng 710, ai mà dậy sớm như thế, cô có công việc cũng không cần dậy sớm như vậy đâu, huống chi bây giờ đang nghỉ phép."Nên rời giường ăn sáng, xế chiều hôm nay tôi đưa em đi xem phòng." Giang Mộ Trì buông khăn mặt xuống, kết thúc chạy bộ sáng sớm."Xem phòng gì, muốn dọn nhà?" Kiều Dư An trực tiếp không để ý câu ăn cơm trước đó, hơn bảy giờ, ăn sáng gì chứ."Ừm, buổi chiều lại nói tỉ mỉ với em, sớm rời giường một chút, tôi cúp trước."“Được được được, bái bai." Điện thoại một tràng, rồi quăng đi, Kiều Dư An xoay người ngủ tiếp, trong lúc mơ mơ màng màng nghĩ đến gần đây phải trân quý thời gian ngủ nướng một chút, nếu không sau này ngay cả đi ngủ đều có người ngày gần đây nhất nhiệt độ không khí tăng lên, hôm nay đột nhiên tăng đến ba mươi độ, nhiệt độ này khẳng định còn tăng, nóng muốn chết người, cái thời tiết này, Kiều Dư An đã mặc áo thun quần đùi vào Giang Mộ Trì tới đón người đã nhìn thấy Kiều Dư An mặc áo thun màu trắng, phía trên có hình hai lỗ tai thỏ, quần short jean, và giày sandal đế bằng, đeo túi xách cũng vô cùng đơn giản, toàn thân trên dưới đều không có một chút kiêu ngạo nào, khiến Giang Mộ Trì cảm thấy không giống với những cô gái nhà giàu mình từng gặp."Thời tiết quá nóng, anh muốn dẫn em đi đâu?" Trước đó cô chưa từng đến chỗ ở của Giang Mộ Trì, nhưng nhìn cư xá cũng biết là không tệ, hình như cũng không cần đến nỗi phải mua phòng mới."Đi xem phòng, buổi tối hôm qua mẹ tôi nói không thể bạc đãi em, muốn có phòng em hài lòng mới được." Giang Mộ Trì đưa tay thắt chặt dây an toàn cho cô."Cảm ơn." Kiều Dư An cười cười, quên chuyện dây an toàn "Em cảm thấy ở chỗ nào đều được, rộng rãi một chút, con người của em tương đối hoạt bát, chỗ nhỏ không thi triển được quyền cước, dù sao anh cũng có phòng ở, mua cái khác cũng quá lãng phí.""Không cần mua, em quên rằng tôi làm gì sao?" Giang Mộ Trì khởi động xe."À trời, quên rồi, nhà anh chuyên làm bất động sản, vậy được rồi, xem thử phòng ở mà anh chọn đẹp đến cỡ nào." Kiều Dư An nhún nhún vai, tự nhiên dựa vào, dù sao cũng không cần tốn tiền, vậy liền mua Mộ Trì lái xe đến bờ biển, bây giờ gió thật to, bờ biển này cũng thật nhiều người."Anh sẽ không mua nhà gần bờ biển chứ?" Kiều Dư An có chút hưng phấn, cô kỳ thật rất thích bờ biển, bên bờ biển cô còn có một phòng ở, thỉnh thoảng sẽ đến đây."Phòng này là mấy năm trước xây dựng để lại cho tôi một căn, tại Vịnh Repulse, tôi nghe anh trai em nói em thích bờ biển." Giang Mộ Trì càng lái càng ít người qua lại, đến bên này đã thuộc về địa phận của tư nhân, du khách rất ít, Kiều Dư An cũng chưa từng tới qua bên tiến vào, lái đến tận cùng bên trong nhất mới dừng Dư An xuống xe đảo mắt một vòng, bên này thế mà yên tĩnh lạ thường, không có du khách, xem ra người ở những biệt thự này cũng ít."Bên này." Giang Mộ Trì xuống xe đi ra ngoài, Kiều Dư An đuổi theo "Anh có một căn hay là có một tòa nhà? Bên này hình như đều là biệt thự.""Có ba tòa, vị trí địa lý cũng ổn.""Chậc chậc chậc, kẻ có tiền quá thoải mái."Giang Mộ Trì cười như không cười quay đầu nhìn cô một cái "Em không có tiền?""Bình thường thôi, không nhiều tiền bằng anh." Kiều Dư An khiêm tốn, cô chính là kiếm đống tiền lẻ, phần lớn là công ty chia hoa hồng, công ty dựa vào anh trai nhà mấy phút, Kiều Dư An mới nhìn rõ được dáng vẻ, ba căn biệt thự đan xen vào nhau tinh tế dựng đứng bên bờ biển, từ bên này nhìn sang đã có thể trông thấy bãi Dư An mắt như phát sáng "Đây là bãi cát tư nhân sao?""Ừm, đều là của em."
hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa